Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 32

 Ân Tú Chi làm loạn lên khiến Công Kiểm hoảng hốt, không thể nói chuyện được với Ân Tú Chi, ông ta quay người sang cầu cứu Cao Hiểu Cương, nhờ bà thử khuyên giùm Ân Tú Chi.

 Cao Hiểu Cương nói: “Công Kiểm, lúc ở nhà tôi cũng đã khuyên bà ấy mấy lần rồi, tôi nói có tìm lãnh đạo cũng không ích gì, có khi còn khiến người ta hiểu nhầm rằng chính Trịnh Sảng xúi giục mẹ đến đây làm loạn lên như vậy”.

 “Không có, không thể, Trịnh Sảng là người thế nào tôi hiểu chứ, anh ta không thể làm như vậy. Nếu nói về năng lực làm việc của anh ta thì quả thật rất tốt. Về lý mà nói sớm phải được thăng chức lâu rồi, nhưng chuyện này đâu phải một mình tôi nói mà quyết ngay được đâu? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác”

 “Tôi đương nhiên biết là ông có chuyện khó xử, nếu không đáng được thăng chức làm sao mà mãi không thăng chức? Ông không có cách nào tôi cũng chẳng biết phải làm sao, đành vậy thôi”. Cao Hiểu Cương nói xong quay người khẽ liếc mắt ra hiệu cho Ân Tú Chi.

 Ân Tú Chi ngay lập tức hiểu ý, liền tiếp tục kêu gào: “Ông nói không có cách nào là có ý gì? Như thế là người ở trên đã gây áp lực với ông, vậy chẳng phải có người chạy cửa sau sao? Ông cũng vừa tự mình nói ra đấy thôi, theo lý mà nói Trịnh Sảng sớm phải được thăng chức rồi. Vậy sao vẫn chưa được thăng chức, vì có người làm trò ma trò quỷ gì rồi. Tôi dù chẳng có học thức gì, lại là đàn bà nhà quê, nhưng cả đời thẳng lưng thẳng gối không làm trò khuất tất, Viện Kiểm sát nhà các người làm trò này tôi sẽ nói lên trên Quốc vụ viện”.

 Lời bà nói vừa nhanh vừa gấp, giọng gào vang khắp văn phòng, đến mức Công Kiểm tối hết mắt mũi. Lúc mới bắt đầu ông còn hy vọng ở Cao Hiểu Cương sẽ có thể khuyên bảo bà ta đi khỏi chỗ này, nhưng sau rồi ông ta cũng nhận ra, thực chất hai người này cùng nhau hợp sức, chẳng còn mong đợi được gì.

 Cuối cùng bất đắc dĩ, ông ta đành thở hắt ra, nói: “Hai người cứ quay về đi, lần này nhất định tôi sẽ đề bạt Trịnh Sảng”.

 Công Kiểm không nói dối, mấy hôm sau Trịnh Sảng chính thức được bổ nhiệm vào chức Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát, nhưng anh không hề vui vẻ, ngược lại trong lòng chịu rất nhiều áp lực. Ngày hôm đó khi anh biết Cao Hiểu Cương và Ân Tú Chi đến Viện gây chuyện ầm ĩ, về tới nhà anh đã nói cho hai người một trận. Vốn dĩ tất cả các kiểm sát viên trong Viện dù ở bộ phận nào cũng đều nhìn vào chức đó, chức Viện Phó Viện Kiểm sát sẽ rơi vào anh, nhưng giờ vị trí này lại do hai bà mẹ của anh thay anh giật về, khiến anh cảm thấy nhạt nhẽo, trong lòng nóng như lửa đốt.

 Tiêu Mai đẩy cửa bước vào, thấy anh trầm ngâm không vui, đang ngồi tựa vào đầu giường, cô mỉm cười, đứng trước mặt anh, nắm tay rồi nói, “vui lên nào, vị trí Viện Phó Viện Kiểm sát dù có phải do hai mẹ lấy về hay không thì anh cũng đủ tư cách và năng lực làm việc để đảm nhiệm chức vụ này. Thấy anh không vui, trong lòng em như có tảng đá đè nặng lên vậy”.

 Từ trước đến nay đều là anh an ủi cô, giờ đổi lại vị trí, sự ấm áp ân cần của cô như dòng nước ấm truyền từ lòng bàn tay cô chảy vào trái tim anh thật nhẹ nhàng. Anh kéo tay, ôm cô vào lòng, cô ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào ngực anh, ngoan hiền nũng nịu như một chú mèo nhỏ.

 “Thật là tốt”

 “Cái gì?”, Tiêu Mai ngước mặt lên hỏi.

 “Anh nói vợ của anh thật là tốt”. Trịnh Sảng khẽ mỉm cười, người ta đúng là nên lập gia đình, hai người nương tựa vào nhau, an ủi lẫn nhau, như vậy mới gọi là cuộc sống chứ.

 Tiêu Mai cũng khẽ mỉm cười, lại dụi mặt vào ngực anh, Trịnh Sảng với tay tắt đèn ngủ, hai người đều không nói gì, trong bóng tối mờ mờ hai người ôm xiết lấy nhau, lặng lẽ dùng tâm hồn để trao đổi những lời yêu thương cảm động ngọt ngào nhất.

Tuyết ngừng rơi chưa được mấy hôm đã lại tiếp tục rơi xuống không ngớt, Chương Lương đưa tay gạt những bông tuyết rơi trên mui xe rồi ngồi vào trong xe.

 Xe khởi động xong, dường như chợt nhớ ra điều gì, anh nhíu mày rút điện thoại gọi cho Tiêu Châu Kiếm.

 “Anh Kiếm, còn nửa tháng nữa là sang năm mới, anh có kế hoạch gì chưa? Về nhà hay đón năm mới ở đây?”

 “Cái thằng này chưa ăn cơm trưa à? Sao nói chuyện như hết hơi thế hả”

 “Em hỏi anh là về nhà đón năm mới hay ở đây, sao anh lại để ý đến việc nói chuyện hết hơi của em làm gì?”

 “Năm nay không về nhà, đón năm mới ở đây”

 “Nói thế là anh đã định chắc chắn rồi, Tết âm lịch cũng đón Tết ở đây với chị ấy à?”

 “Nói cái gì thế? Giờ anh một lòng tập trung vào sự nghiệp, không màng ăn chơi”

 “Cái gì mà lập nghiệp? Thành gia rồi mới lập nghiệp, phải thành gia trước rồi mới lập nghiệp, anh hiểu không?”

 “Đấy là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, giờ mà không có sự nghiệp liệu có ai đồng ý kết hôn với mình không? Ngày nay phải đổi ngược lại, lập nghiệp rồi mới thành gia, nếu không với hai bàn tay trắng lấy người ta về làm gì? Lấy về rồi cùng chúng ta uống gió Tây Bắc à?”

 “Nói cũng phải, tiểu thư nhà người ta có đồng ý sống trong nghèo đói với chúng ta thì tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì. Những tháng ngày sẽ khó khăn vất vả lắm đây, sống chết kiếm tiền cũng không chạy đua theo kịp giá cả nhà đất cứ tăng vèo vèo. Nếu có muốn sửa chữa phòng cũ, khoản tiền ấy cũng chẳng biết bay vào góc nào rồi?”

 Tiêu Châu Kiếm lặng người đi một lúc, nói tiếp: “Nghe mấy lời chú nói có vẻ không đúng? Lại gặp phải chuyện gì rồi phải không, sao tâm trạng lại xuống cấp như vậy?”

 “Không có gì, anh cứ như mấy người phụ nữ em ở cùng mấy tháng cũng chẳng được mấy ngày thế”

 “Chú phải coi anh như anh trai chú, có chuyện gì nói ra xem nào?”

 “Thật là không có chuyện gì, nếu nói là có, thì là lúc trước mẹ em có gọi điện cho em, hỏi là đến bao giờ mới chịu tu chí làm ăn, cả đời lang bạt ở Bắc Kinh làm gì. Anh nói xem anh em mình đến Bắc Kinh cũng được mấy năm rồi, vẫn còn làm mẹ phải lo lắng. Đi đến đâu cũng chưa tự mua được nhà riêng, mọi thứ vẫn rỗng tuếch như từ trên trời rơi xuống, nhưng muốn tìm một người vợ còn khó gấp trăm lần sửa lại cả một căn nhà. Nghĩ như vậy, mọi suy nghĩ của em đều tuyệt vọng hết”

 “Này hổ tử, giờ chú đang ở đâu thế hả?”

 “Em vừa từ cửa nhà mình đi ra”

 “Chiều nay đừng chạy xe nữa, đem xe gửi vào gara nhé, hôm nay anh mời chú uống rượu, hẹn ở quán cũ nhé!”

 Nửa giờ sau, Tiêu Châu Kiếm đã gặp Chương Lương ở quán cũ, buổi chiều nên quán buôn bán cũng tẻ nhạt, khách ra vào không đông, hai anh em ngồi phía trong góc của quán, Chương Lương nâng cốc rượu rồi nói: “Mấy năm nay không đến làm khách của quán này, cũng không hút thuốc, số tiền để dành được chắc cũng lên đến chục vạn tệ. Nhưng phải thế này cuộc sống mới có ý nghĩa chứ, đúng không anh?”.

 Tiêu Châu Kiếm nâng cốc, chạm cốc cùng người anh em, nhưng không nói gì, uống một hơi hết sạch. Tâm trạng lúc này của Chương Lương đương nhiên anh có thể thấu hiểu, tinh thần suy sụp, cảm thấy cuộc sống chẳng còn nghĩa lý gì để sống, cảm giác này anh cũng từng trải qua. Uống chút rượu, ngủ một giấc, mặt trời lên cao chiếu nắng gắt, một ngày mới lại tiếp tục phải sống.

 Chương Lương uống cạn mấy cốc rượu, bắt đầu khóc lóc, anh muốn lạc quan trở lại, hiếm khi có những lúc mất tinh thần ý chí như thế này, anh ôm mặt và nói: “Hôm nay phơi bày tất cả những cái xấu, em cũng không biết tu chí nữa, tâm trạng như bị ách tắc lại, không thể vui vẻ nổi”.

 “Ý của mẹ em là thế nào, bà muốn em quay về?”

 “Vâng, nhưng em thật không cam lòng, đầy hứng khởi nhiệt huyết chạy đi, giờ chẳng làm nên chuyện gì lại chạy về. Em thật không muốn mất mặt như thế này mà quay về. Nhưng ở lại thì cũng chẳng nhìn thấy chút hy vọng gì ở tương lai, những nỗi đau khổ trong lòng khó mà có thể chịu đựng hơn nữa, cách nghĩ của mẹ em là chỉ cả đời ở quê nhà vất vả làm lụng thôi”

 Vào năm đó Tiêu Châu Kiếm và Chương Lương giữ trong tim mình những ước mơ hoài bão tươi đẹp, đem theo mấy chục tệ đến Bắc Kinh kiếm sống, lúc đầu hai anh em cùng ở căn phòng loại rẻ tiền nhất, ăn liên tục gần một tháng chỉ duy nhất một món bánh mì khô, lúc đó dù có khổ hơn mệt hơn cũng không ai oán thán điều gì, càng không manh nha ý nghĩ sẽ bỏ cuộc. Những ngày mùa đông, hai người nằm trong căn phòng không có lò sưởi, chuyện được bàn tán đến rôm rả nhất chính là những ngày tháng tươi đẹp sau này sẽ mua nhà, lấy vợ ở Bắc Kinh. Hai anh em cùng làm việc trong nhà hàng, phát tờ rơi trên phố, sau lại cùng mấy anh em khác làm việc thêm, tổ chức thành nhóm nhảy trong quán bar, lên sàn trong các quán rượu, nhờ vậy cuộc sống mới dần dần bớt khó khăn.


Nhưng viễn cảnh tươi đẹp không kéo dài, chân trụ tài năng nhất của nhóm nhảy đã được một công ty giải trí ngắm trúng, mời về làm ca sĩ độc quyền cho họ, còn mấy người cố gắng duy trì được một thời gian rồi cũng giải tán. Để mưu sinh, hai anh em họ lại xoay sang chạy xe thuê. Chương Lương lái lụa hơn anh, nên mấy năm nay chạy xe cũng để dành được chút tiền, sau này khi mở công ty, anh có rủ chung vốn góp cổ phần, nhưng cậu ta lại sợ chút tiền mọn bị thua lỗ hết nên thôi.

 Trong mấy năm Tiêu Châu Kiếm cũng có lúc thất vọng suy sụp đến cùng cực, giấc mơ lập nghiệp theo sự tăng dần của tuổi tác cùng ngày càng tàn lụi, đến ngày Trịnh Hân Di nói rằng Bạch Băng đang tìm người cùng chung vốn hợp tác mở công ty, giấc mơ và hy vọng đổi đời của anh mới sáng lên chút ít. Nhưng đúng lúc ánh sáng rực rỡ của mặt trời đang chiếu rọi trái tim anh thì người anh em cùng hội cùng thuyền, đã cùng nhau chịu bao gian khổ sóng gió, lại đang mất tinh thần, không tìm thấy phương hướng đúng đắn cho cuộc sống.

 “Hay là chú suy nghĩ kỹ lại xem sao, cùng vào công ty với bọn tôi, thấy thế nào? Đến đây cùng làm đi”

 “Không đâu”. Chương Lương một nửa người đã nằm sõng trên bàn, tay phải cầm chai rượu lắc lắc, sau đó ôm chai rượu vào ngực nói, “em bay nhảy ở ngoài đủ mệt rồi, trong lòng em như là ông già 80 tuổi. Em quyết định rồi, mấy hôm nữa về quê đón năm mới sẽ không quay lại đây nữa, sẽ ở nhà lấy vợ, sống một cuộc sống bình thường, thật thà, chân chất”. Anh nói rồi cầm chai rót đầy vào cốc của mình, nâng lên nói: “Nào, anh Kiếm, em chúc anh sau này mọi việc thuận buồm xuôi gió, tiền tài như nước. Biết đâu sau này anh phát tài rồi, em sẽ đưa vợ con lên Bắc Kinh chơi với bác”.

 Tiêu Châu Kiếm nở nụ cười, khoác vai người anh em, vỗ vỗ vài cái, sau đó nâng cốc lên nói: “Cạn”.

 Ngày Chương Lương đi, Tiêu Châu Kiếm đi tiễn, Trịnh Hân Di cũng đi theo cùng. Lúc chuẩn bị lên tàu hoả, anh nói với Trịnh Hân Di: “Anh trai của tôi rất được đấy, đừng thấy anh ấy thường ngày miệng trơn lưỡi dẻo mà hiểu nhầm, tấm lòng anh ấy luôn chân thành, hết mực yêu thương người khác. Cô đừng bỏ lỡ nhé!”.

 Trịnh Hân Di thấy hơi sợ, nhưng cũng cười theo, quay đầu lại không nói lời nào.

 Một hồi còi tàu rú vang, đoàn tàu từ từ lăn bánh rời ga…

 Không nhìn dõi theo đoàn tàu nữa, Tiêu Châu Kiếm nhìn Trịnh Hân Di, vỗ vỗ vai, nói: “Thằng nhóc Chương Lương đó, hai anh em từ nhỏ đến lớn đều sống chết có nhau, hôm nay nó nói một câu vô cùng chính xác”.

 “Thật sao, câu nào thế?”, Trịnh Hân Di khẽ hỏi.

 “Tôi là người rất được đấy”

 “Cái gì?”

 “Ha ha không có gì, đi thôi”

 Anh vừa quay đi, Trịnh Hân Di ngước mắt ngắm anh từ phía đằng sau, khẽ nói nhẹ: “Xấu tính”. Chỉ có điều hai chữ đó vẫn chưa phát hẳn ra thành tiếng, trên khuôn mặt đã ửng hồng rạng rỡ như đoá hoa hồng.

 Đi từ bến tàu ra, Trịnh Hân Di vừa lên xe, điện thoại để trong túi bỗng reo vang, cô lấy điện thoại ra nhìn xem ai gọi, bỗng lặng người trầm ngâm.

 “Sao không nghe điện thoại thế, ai gọi vậy?”. Tiêu Châu Kiếm quay đầu hỏi mấy lần.

 Trịnh Hân Di nhìn anh một cái, tắt máy điện thoại. Trên khuôn mặt anh lộ rõ vẻ hoang mang, tiếp tục hỏi, vẫn không trả lời, chỉ cười cười, anh nhấn ga tăng tốc, chiếc xe từ từ tiến về phía trước.

 Ngước mắt nhìn những toà nhà cao ốc hai bên đường, tâm trạng Trịnh Hân Di không thể bình yên trở lại.

 Vì sao anh ta lại gọi điện cho mình? Trong lòng anh ta vẫn còn chút vấn vương tình cũ, hay là vì cô không thèm đòi anh ta bồi thường, cũng quá dễ dàng để anh ta vứt bỏ, khiến anh ta nghĩ rằng bản thân anh chẳng có trách nhiệm với việc anh ta chơi đùa với tình cảm của cô, vì thế nên muốn gọi cô quay về?

 Trịnh Hân Di nhắm mắt, thời gian 5 năm qua hiện lên từng cảnh trong đầu óc cô cứ như từng màn diễn trên sân khấu, sự gặp gỡ với Mạnh Vân Phi trong 5 năm qua cứ như cơn ác mộng mới trải qua đêm hôm qua, cũng xa xôi mờ nhạt như ký ức cũ từ kiếp trước. Nhưng dù đã xa hay ngay gần bên, dù chỉ cách 1 cm hay đã xa tận chân trời, những ký ức này cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

 Cô kéo cửa xe xuống, từng làn gió mạnh lùa vào trong xe, thổi bay mái tóc cô. Cô mở vỏ sau của điện thoại, rút chiếc sim để trong lòng bàn tay, đưa tay ra ngoài cửa xe, từ từ mở bàn tay, chiếc sim nhỏ bay vèo ra, bay mất theo chiều gió…


"Này, trưa nay cả Sảng và Tiêu Mai đều không về nhà ăn cơm, sao mà bà làm lắm thức ăn thế?". Hôm nay, Cao Hiểu Cương vừa tan làm về nhà thấy trên bàn ăn bày năm, bảy đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi, bốc khói thơm ngon.

 Ân Tú Chi vẫn còn đang lúi húi bên mấy chiếc nồi, bận rộn xoay quanh bếp, Cao Hiểu Cương nghĩ có điều gì đó rất khác lạ. Từ hôm bà và Ân Tú Chi bắt tay với nhau chung sức tìm Công Kiểm đến nay, quan hệ của hai người có phần hoà thuận hơn, nhưng vẫn không nói gì với nhau nếu không có chuyện. Ân Tú Chi còn không quay đầu lại mà nói: "Hôm nay chẳng phải sinh nhật của bà sao? Tôi tuỳ ý làm mấy món ngon để chúc mừng, bà vẫn phải mắng tôi sao?".

 Trong giây lát Cao Hiểu Cương không biết nói gì, những món ăn bốc hương thơm nghi ngút, nóng sốt bày trên bàn, như đang chầm chậm chảy vào ánh mắt bà, trái tim bà một cảm giác rất ấm áp.

 Ân Tú Chi lại nhớ sinh nhật của bà, sau khi Trịnh Minh Hà qua đời hai năm nay bà không tổ chức sinh nhật, bởi vì bà không nhớ, còn Trịnh Sảng và Tiêu Mai thì mấy hôm sau mới chợt nhớ ra ngày sinh nhật của bà, giận dỗi nhau vì đến sinh nhật bà họ cũng quên mất. Thực ra từ khi bước sang tuổi 50, Cao Hiểu Cương không muốn làm sinh nhật nữa, bà cảm thấy mỗi lần sinh nhật là bà tiến gần thêm một bước đến với tấm ảnh ly biệt, nhưng không có ai nhớ sinh nhật để chúc mừng bà dù chỉ một câu, ít nhiều trong lòng bà cũng cảm thấy buồn bã.

 Hay là con người sống trên cuộc đời này, cũng có lúc không thể tránh được sẽ có những mâu thuẫn tâm lý như vậy.

 Khi ăn cơm, bà cũng vẫn không nhìn thẳng vào Ân Tú Chi, cúi mặt gắp thức ăn nói: “Nửa năm sau tiền học phí của Bát Kim, tôi sẽ lo liệu”.

 Ân Tú Chi đang lấy bát nhỏ định múc thêm canh cho Bát Kim, nghe vậy liền bỏ chiếc bát xuống trước mặt Bát Kim, miệng nói: “Thằng bé này, còn không mau nói một tiếng cảm ơn đi”.

 “Cảm ơn bà”. Bát Kim mồm còn đang ngậm phồng cơm và thức ăn, tiếng cảm ơn nói ra chưa rõ.

 Cao Hiểu Cương nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không phải nói cảm ơn, cháu phải chăm chỉ học hành, biết chưa nào?”.

 “Vâng”, Bát Kim gật gật đầu.

 Lúc ăn cơm Ân Tú Chi cũng không nhìn Cao Hiểu Cương, tự nói với bản thân mình: “Tôi ở đây hết năm nay sẽ về quê, dù Bắc Kinh có tốt thế nào cũng không bằng mảnh đất nơi tôi sinh ra lớn lên, tôi vẫn muốn ở quê sống vui thú tự tại hơn”.

 “Chẳng phải nói là… ở đây ba năm rồi mới về quê sao?”. Cao Hiểu Cương có chút ngạc nhiên, bất giác nhìn Ân Tú Chi hỏi lại.

 “Chẳng phải bà chỉ muốn tôi nhanh về quê sao, không phải giả bộ ngạc nhiên, trong lòng không khéo lại vui mừng khôn tả”

 Cao Hiểu Cương không nói tiếng nào, thực sự lúc này bà cũng không biết nên nói gì.

 “Hết năm nay hay là để Phượng Bình qua đây làm việc nhà đi, cho được bao nhiêu tiền thì bà cứ đưa cho nó. Sảng và Tiêu Mai đều kiếm được tiền, bà không phải lo giúp đỡ gì cho chúng nó, tôi xem ra thấy con bé Hân Di cũng là đứa có phúc phần, bà cũng chẳng phải lo lắng gì nhiều về nó. Đợi bà nghỉ hưu, tôi sẽ bảo Phượng Bình đưa Bát Kim đến Quảng Đông học tiếp, bà cũng không phải thuê người giúp việc tới làm việc nhà làm gì, nghỉ hưu rồi ở nhà an nhàn thảnh thơi, bà tự làm việc nhà đi, cũng cùng những công việc như thế, người ta làm được, sao bà không chịu làm"

 “Mấy năm qua chẳng lẽ tôi không làm sao?”. Cao Hiểu Cương nói, “tôi thuê Thu Nhi là khi anh Hà bị ốm, tôi làm sao vừa đi làm, vừa làm việc nhà, lại chạy lo việc chăm sóc bệnh nhân trong bệnh viện được. Hai năm nay tôi mới được nghỉ ngơi chút ít. Mấy năm trước chẳng bận rộn lo việc nhà, việc cơ quan đến tối mắt tối mũi đấy thôi”

 Ân Tú Chi giương to mắt nhìn bà, nói: “Người đàn bà cả đời tay không chạm vào nước, liệu có được mấy người? Dù nói thế nào thì số bà cũng còn sướng hơn chán vạn cái số tôi. Người không theo số mệnh cũng chẳng được, cả đời tôi là cái số kiếp quả mướp đắng, tìm được người đàn ông chân thành, cũng khiến người khác thầm thương trộm nhớ”

 Những lời nói của Ân Tú Chi khiến Cao Hiểu Cương đỏ gay hết mặt. Ân Tú Chi lại dùng ánh mắt nhìn giương giương nhìn về phía bà, lại tuôn thêm một tràng: “Hôm nay là sinh nhật của bà, tôi chẳng muốn nói đến những chuyện ngày xưa, dù nói thế nào đi chăng nữa, mấy năm qua bà cũng đã không bạc đãi gì thằng Sảng nhà tôi, tôi còn tính toán với bà làm gì nữa? Có tính toán thêm, những ngày tháng đã qua cũng không thể quay lại. Dù có quay lại thì đồ quỷ chết dẫm kia cũng sẽ cuốn gói theo bà đi thật xa. Mấy năm nay tôi hận lắm, hận vô cùng, hận đến mức không thể để hai người…”.

 Bà ta nói sẽ không đào bới lại chuyện trước đây, nhưng cái miệng lưỡi của bà ta vừa tuôn ra là không thể giữ lại, Cao Hiểu Cương cố gắng nhịn, nhưng rồi cũng không thể nhịn thêm được nữa. “Thực ra…” - Cao Hiểu Cương nói chậm từng câu, từng từ - “năm đó bà bắt gặp tôi và anh Trịnh ôm nhau một cái, ngày hôm đó thực sự tôi đã quyết tâm phải quên hết tất cả về anh. Bởi vì anh ấy nói rằng tôi và anh ấy không thể đi cùng nhau trên một con đường, anh ấy không thể bỏ rơi người vợ đã cùng anh ấy đồng cam cộng khổ. Vì thế tôi đã nản lòng, mới muốn bỏ đi, ngày hôm đó là điều cuối cùng tôi cầu xin anh ấy, hãy ôm tôi dù chỉ một lát”.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .